XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Lộ Hành Phân Vân


Phan_14

Chương 46

Sau khi ly khai Lạc Lâm gia, Vệ Kiêu không trực tiếp hồi Tố Thương, ở trong thành đợi ba ngày, thì thu được tin tức của Loạn Vũ và Ngọ Điện Đoàn Tử Phóng, liền trực tiếp chạy tới Kim Ngân phố.

Cửa mặt Kim Ngân phố cũng không bí mật, thân ở trong phố xá sầm uất, thoạt nhìn chính là một điếm phô trang sức cực kỳ bình thường.

“Các vị công tử, muốn chọn cái gì vậy.” Chưởng quỹ lên nghênh đón, vẻ mặt tươi cười.

“Đương nhiên là sinh ý vàng bạc Kim Ngân phố.” Loạn Vũ trả lời.

Chưởng quỹ vẫn cười tươi rói, âm thanh lại trầm vài phần. “Có thể có người dẫn?”

“Không có.” Loạn Vũ lời vừa ra khỏi miệng, chưởng quỹ liền sắc mặt bất thiện.

Vệ Kiêu ngăn cản Loạn Vũ, hướng chưởng quỹ nói: “Thỉnh chuyển cáo đương gia, cựu hữu tới chơi, có việc thương lượng.”

Chưởng quỹ cân nhấc một chốc, thỉnh Vệ Kiêu ba người chờ, liền hướng bên trong thông tri.

Không bao lâu, thì có người thỉnh Vệ Kiêu đi vào, Loạn Vũ cùng Ngọ Điện ở bên ngoài đợi.

Nội viện Kim Ngân phố cùng mặt môn hoàn toàn bất đồng, hoa viên độc đáo, bố trí trang nhã tự nhiên.

Đi qua hoa viên, Vệ Kiêu tại đại sảnh nhỏ gặp được đương gia Kim Ngân phố, nam nhân đã tiêu thất ba năm nay.

“Đã lâu không gặp.” Lạc Lâm Chấn Quân hướng Vệ Kiêu cười cười.

Vệ Kiêu đi thẳng vào vấn đề: “Là ngươi bắt Tống Trọng An đi, Thiên Mạch rất lo lắng, nhờ ta mang Tống Trọng An trở về.”

Lạc Lâm Chấn Quân nhiu nhíu mày, không cho là đúng.

“Điều không phải ta bắt hắn về, là hắn nguyện ý theo ta, ngươi nếu như có thể mang hắn đi, cứ việc mang đi.”

“Người ở đâu.” Vệ Kiêu chuẩn bị tự mình đem người mang về.

“Bên trong, bất quá tối hôm qua quá mệt mỏi, còn đang ngủ.” Lạc Lâm Chấn Quân tươi cười có thâm ý.

Đang nói, chỉ thấy một người quấn sàng đan từ bên trong lao tới, nhào tới trên người Lạc Lâm Chấn Quân.

“Ta nghĩ ngươi lại đi rồi.” Ủy khuất bĩu môi.

“Không phải đã nói với ngươi sẽ không sao.” Lạc Lâm Chấn Quân vô cùng thân thiết véo mũi hắn một chút.

“Lời ngươi nói tám chín phần mười không thể tin.” Tống Trọng An nhỏ giọng lầm bầm, mặc Lạc Lâm Chấn Quân vò loạn đầu tóc hắn.

Vệ Kiêu ho khan hai tiếng, nói: “Tống công tử, Thiên Mạch rất lo lắng ngươi, nhờ ta mang ngươi về Tống gia, mời thay đổi y phục theo ta trở về.”

Tống Trọng An lúc này mới phát hiện bên cạnh đứng một người khác, ngáp liếc nhìn, mơ mơ màng màng nói: “Là ngươi à, ngươi cứ nói với Thiên Mạch nói Lạc Lâm Chấn Quân không để ta trở về.”

“Lạc Lâm công tử nói chỉ cần ngươi muốn về, hắn sẽ không ngăn cản.” Vệ Kiêu đối với Tống gia đại thiểu này khuyết thiếu kiên nhẫn.

Tống Trọng An mạnh ngẩng đầu nhìn Lạc Lâm Chấn Quân. “Ngươi không giữ lại ta?”

“Đương nhiên, quay về là tự do của ngươi, ta đương nhiên sẽ không cản ngươi.” Lạc Lâm Chấn Quân nhẹ nhàng vê lỗ tai Tống Trọng An.

“Ngươi!” Tống Trọng An sắc mặt giận dữ, từ trên người Lạc Lâm Chấn Quân nhảy xuống, thở phì phì chỉ vào hắn. “Ngươi tên khốn nạn này, ăn xong liền ném, đại thiểu ta mới không bị uất khí này.” Sau đó chạy về gian phòng, thay đổi bộ quần áo lại liền vọt ra.

Vệ Kiêu liếc Lạc Lâm Chấn Quân, người này thực sự là xấu xa đến cực điểm. Lạc Lâm Chấn Quân mắt mang tiếu ý, không chút nào bị tức giận của Tống Trọng An ảnh hưởng.

Tống Trọng An tay đã chộp vào trên cửa, đưa lưng về phía Lạc Lâm Chấn Quân.

“Ta tìm đã lâu như vậy, ngươi…” Thanh âm đều mang theo nghẹn ngào, Lạc Lâm Chấn Quân không cần xem liền biết vành mắt nhất định đỏ.

“Ta lại chưa nói không cần ngươi, ngươi khóc cái gì.” Lạc Lâm Chấn Quân bất đắc dĩ.

Tống Trọng An quay đầu lại, vành mắt chóp mũi đều là hồng.

“Ý của ta là, nếu như ngươi nhớ người nhà, đương nhiên có thể về nhà nhìn xem.” Lạc Lâm Chấn Quân ôm lấy thắt lưng Tống Trọng An, tại trên cái trán hắn hôn một cái. “Bởi vì sau này ngươi sẽ không có thời gian cùng bọn họ nữa.”

Tống Trọng An nghe ra ý tứ Lạc Lâm Chấn Quân, ngượng ngùng một hồi, lầm bầm thế nào lại không có thời gian, đột nhiên nhãn châu xoay động, thay đổi biểu tình, nhìn về phía Lạc Lâm Chấn Quân.

“Ngươi cố ý đúng không, ngươi nghĩ muốn nhìn ta khổ sở, khiến ta thừa nhận không ly khai ngươi có đúng hay không!”

“Hử?” Lạc Lâm Chấn Quân kinh ngạc cười nói: “Lâu như vậy không gặp cư nhiên biến thông minh, xem ra Trì Diệu Duyệt làm hỏng ngươi rồi.”

Không đợi Tống Trọng An hổn hển, Lạc Lâm Chấn Quân đã ôm hắn vác trên đầu vai, mặc hắn đấm đánh.

“Vệ Kiêu, nói cho Tống gia Trọng An ở chỗ của ta tốt lắm, để cho bọn họ khỏi phải lo lắng, sau này tự ta sẽ mang Trọng An trở về nhìn xem. Ngoài ra, ngươi nếu muốn tìm Dịch Thiên Tru, không bằng thăm dò Vong Xuyên thành một chút, nghe nói Thành chủ bọn họ rất sủng một bảo bối, ta nghĩ ngươi sẽ có thu hoạch.”

Vệ Kiêu đi vào trong phố xá sầm uất, phía sau đi theo Loạn Vũ cùng Đoàn Tử Phóng. Đám người rộn ràng nhốn nháo, đủ loại dạng mặt thoảng qua trước mắt hắn, đột nhiên hắn nghĩ rất tịch mịch.

Cuộc sống yên lặng thế này hắn đã tập quán ba năm, vậy là cái gì kích thích tiếng lòng của hắn.

Bóng hình Lạc Lâm Chấn Quân và Tống Trọng An ánh vào trong óc hắn.

Hắn đã từng cũng có cuộc sống như thế, chỉ cần bên người có một người bồi với nhau, chuyện có không thú vị đi nữa cũng có thể trở nên vui vô cùng, cuộc sống bình bình đạm đạm cũng có thể sinh ra muôn vàn cảm thụ.

Vệ Kiêu dừng lại, phân phó nói: “Chúng ta không trở về Tố Thương Giáo, Loạn Vũ, ngươi thông tri Thanh Sơ cùng Lạc Đồng, để cho bọn họ đuổi đến.”

Hai người phía sau đều nghi hoặc khó hiểu.

“Chúng ta đi Vong Xuyên thành một chuyến.”

Chỉ cần là người hắn quan tâm, mình nhất định sẽ hộ bọn họ chu toàn.

Chương 47

Vệ Kiêu không nghĩ tới nhanh như vậy sẽ tái kiến Yên Hoài Tuyết. Hắn ngồi trong quán trà, thấy góc xếch đối diện công tử ca tư thái mười phần xinh đẹp ở dưới một đám tùy tùng thị vệ, lười nhác tà dựa vào.

Có lẽ là ánh mắt Vệ Kiêu rất khác thường, có lẽ là khoảng thời gian nhìn chăm chú quá dài, làm người ta không phát giác cũng không được. Khi ánh mắt Yên Hoài Tuyết quét tới thì, Vệ Kiêu đã không kịp thu hồi đường nhìn, bị bắt quả tang ngay. Đương nhiên, hắn đã không còn là cái nam nhân dễ đỏ hai má kia nữa, yên lặng thu đường nhìn, Vệ Kiêu cúi đầu uống trà.

Tam hộ pháp đã từng là người của Triêu Hoàng cung cùng Đoạn Tử Phóng đều tọa ở bên cạnh lặng im như lúc ban đầu, không biết là không có phát hiện hay là đang làm bộ chẳng biết.

Đến khi Yên Hoài Tuyết nghênh ngang đi tới ngồi vào đối diện Vệ Kiêu.

“Ngươi nhìn ta rất lâu.”

Vệ Kiêu ngẩng đầu, nhìn nhìn nam tử trên mặt cười cười có chứa hứng thú trước mặt.

“Đẹp mắt không.” Tự cố tự cầm lấy chén trà Vệ Kiêu uống qua muốn đưa lên, nhưng bị Vệ Kiêu ngăn cản.

Yên Hoài Tuyết nở nụ cười. “Ta nhận ra ngươi.”

Vệ Kiêu trên tay cứng đờ, Yên Hoài Tuyết nhân cơ hội đoạt lấy cái chén, nhẹ hớp một ngụm nước trà.

“Ngươi nhớ được cái gì?” Lạnh lùng trên mặt che giấu không được thân thể Vệ Kiêu khẩn trương sa sầm, hai tay dưới bàn, nắm thật chặt.

Yên Hoài Tuyết hơi nhếch mày, sự tình có chút xuất hồ ý liêu. Hắn không ngu ngốc, một câu nói của Vệ Kiêu khiến hắn có cảm giác tựa hồ hắn thật đã quên một ít gì đó.

“Ta nhớ được khi vừa mới tỉnh lại người thứ hai nhìn thấy chính là ngươi.”

Vệ Kiêu thở phào nhẹ nhõm, cực lực muốn quên thất vọng mất mác trong lòng, như là phá một cái động, vù vù gió lạnh thổi vào trong.

“Lẽ nào ta đã quên chuyện gì nhất định phải nhớ lại? Hoặc là ta đã quên ngươi hay sao?” Yên Hoài Tuyết trêu đùa hai câu, bởi vì biểu tình của Vệ Kiêu nhượng hắn nhớ tới nét mặt những cô nương lưu luyến không rời cùng bị cô phụ mỗi lần khi mình rời đi thanh lâu. Mặc dù không hoàn toàn giống nhau, lại ngoài ý muốn làm hắn cảm thấy có chút rất giống. Loại ý tưởng này vừa xuất hiện, chính Yên Hoài Tuyết cũng hơi bật cười.

Nhưng Vệ Kiêu bặm chặt khóe môi khiến hắn cười không nổi.

Lẽ nào thật đã quên chuyện trọng yếu gì?

Tam hộ pháp ở bên xem, ngực không khỏi đều thở dài, Giáo chủ thực sự là một tên ngốc.

“Tại hạ còn có chuyện quan trọng, đi trước một bước.” Đặt ngân lượng trên bàn, Vệ Kiêu muốn mau chóng thoát đi loại cục diện bị động này.

“Ngươi thực vội?” Yên Hoài Tuyết nhìn chằm chằm Vệ Kiêu, cái nam nhân này thật làm cho người ta đoán không ra.

Im lặng gật đầu.

“Chúng ta đây cùng nhau đi đi.” Yên Hoài Tuyết cũng đứng lên, giũ giũ tay áo.

“Các hạ lẽ nào không có việc muốn làm?” Nơi này cách Lạc Lâm gia khoảng một đoạn, hiển nhiên Yên Hoài Tuyết không thể nào là tùy tiện đi dạo liền dạo đến đây.

Yên Hoài Tuyết đương nhiên không thể nói cho Vệ Kiêu hắn là nghe nói bên này có một thanh lâu rất nổi danh, hắn là dự định tới nếm thử chút.

“Ta chính là đi ra dạo, mới vừa rồi phát hiện Vệ huynh cùng chung chí hướng, liền quyết định cùng du lịch với Vệ huynh.”

Vệ Kiêu lặng im một lát, nói: “Tại hạ dự định đi Vong Xuyên thành, không phải du lịch giang hồ.”

“Thật tốt quá, ta còn chưa đi qua Vong Xuyên thành, lần này theo Vệ huynh có thể được thêm kiến thức.” Yên Hoài Tuyết nghiêm trang nói.

Đuổi đi một đám tùy tùng, Yên Hoài Tuyết cùng đoàn người Vệ Kiêu lên đường.

Cũng không phải cự tuyệt không được, cũng không phải không thể mặc kệ mà đi, nhưng Vệ Kiêu còn bảo Yên Hoài Tuyết đi theo bên cạnh. Rốt cuộc là tâm tư thế nào, hắn không muốn truy đến cùng, bên cạnh hơn một người sóng vai cùng hắn mà đi, như là đương nhiên, tựa như thật lâu trước đây vậy.

Năm ngày sau, mấy người đã đi tới phụ cận Vong Xuyên thành, nếu không phải nguyên nhân Yên Hoài Tuyết, nguyên bản ba ngày là có thể đến.

Vệ Kiêu cùng mấy người Tố Thương ngồi ở phòng trong.

“Giáo chủ, chúng ta là bái phỏng hay đêm dò thám?”

“Ta nghĩ là tối do thám khá được, nếu như thời cơ thích hợp, có thể cứu Thiên Tru ra.” Ninh Lạc Đồng nói.

Thanh Sơ suy tư chốc lát, nói: “Thế nhưng Thiên Tru thần trí mơ hồ, vạn nhất phản kháng lên, đả thảo kinh xà, chẳng phải là chuyện xấu. Hơn nữa Trì Trọng Hành ẩn giấu lâu như vậy, có thể tìm được hay không cũng là một vấn đề.”

“Ta đồng ý.” Yên Hoài Tuyết đẩy cửa mà vào, một chút cũng không có cảm thấy thẹn nghe trộm. “Vong Xuyên Thập Nhị kỵ không phải đồ trang trí, các ngươi bí mật đi vào thì chắc chắn sẽ bị bắt được, hơn nữa nghe nói Thành chủ đại nhân hầu như cùng người kia như hình với bóng.” Đem mâm điểm tâm trên tay đặt lên bàn, Yên Hoài Tuyết tiếp tục nói: “Chuyện các ngươi đi tới Vong Xuyên thành nói không chừng Trì Trọng Hành đã biết được rồi, hắn và Nhạn Hồng Lâu Tô Bán Thủy giao tình không phải là nhạt, bây giờ có lẽ là đã chuẩn bị cho tốt chờ các ngươi đại giá quang lâm.”

Vài đạo đường nhìn bất đồng cùng nhau phóng tới, Yên Hoài Tuyết buông tay. “Lạc Lâm gia chúng tôi chính là có nguồn tình báo.”

Không nghĩ tới luôn luôn chuyên võ đạo Yên Hoài Tuyết cũng dần dần học được những mưu tính này, Vệ Kiêu nhất thời tâm tình có phần phức tạp, cái tên này còn là Yên Hoài Tuyết lần đầu hắn quen biết sao.

Mãi đến khi khuôn mặt trước mắt dần dần phóng đại, Vệ Kiêu mới hồi phục tinh thần lại, hai người chỉ tại trong gang tấc.

“Ngươi luôn luôn chằm chằm nhìn ta.” Tay chống cằm, Yên Hoài Tuyết chen ở bên cạnh Vệ Kiêu.

Những người còn lại thức thời lui ra, tuy rằng cũng không biết là thức cái gì thời.

“Nhưng ta không chán ghét, cảm thấy giống như ngươi hẳn là phải nên làm chỉ mãi chăm chú nhìn vào ta, lẽ nào…”

Bốn mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương, Vệ Kiêu thấy được khuôn mặt thoáng khẩn trương của chính mình.

“Lẽ nào ta đối nam nhân cũng có hứng thú?”

Vệ Kiêu nghĩ, khiến Yên Hoài Tuyết ý thức được điểm này, thực sự không xem là một chuyện may mắn.

“Ảo giác của ngươi mà thôi.” Vệ Kiêu đứng lên. “Trở về phòng đi, ta muốn ngủ.”

“Ta ngủ cùng với ngươi, chúng ta có thể cầm nến dạ đàm.”

“Tùy ngươi, ngươi có thể ngả ra đất nghỉ.” Vệ Kiêu không muốn cùng hắn dây dưa nhiều, sự tình lúc nào cũng thoát ly khống chế của hắn, hướng tới phương hướng quỷ dị phát triển.

Không nghĩ là, Yên Hoài Tuyết thực sự ôm giường chăn tại trong phòng hắn trải ra đất. Gian phòng hảo hảo để đấy không đi, ở trong này bon chen, Vệ Kiêu đoán không được người nọ ôm loại tâm tư gì.

Suy nghĩ lung tung chuyện, Vệ Kiêu dần dần đi vào giấc ngủ, khi tỉnh lại thì, cảm giác khác thường khiến Vệ Kiêu theo bản năng bóp chặt cổ người trên người.

Con mắt như ba quang lưu chuyển, rạng rỡ sinh huy, khuấy vỡ một đêm trăng sáng.

“Ta thực sự đối nam nhân có hứng thú.”

Mệt mỏi buông ra tay, Vệ Kiêu xoay đầu qua, không muốn nhìn thẳng hắn.

“Đi xuống.”

“Ta đối với ngươi có hứng thú.” Dứt khoát nằm trên người Vệ Kiêu, cằm khoát lên vai hắn, chóp mũi đối chóp mũi.

“Đi xuống.”

Yên Hoài Tuyết đột nhiên cắn môi dưới Vệ Kiêu, nhìn thấy vẻ mặt hắn thoáng kinh ngạc ngơ ngác, cong lên khóe miệng. Nam nhân này, luôn luôn khiến hắn muốn ngừng mà không được.

Chương 48

Kinh ngạc qua đi, Vệ Kiêu tức thì lạnh mặt xuống, bắt lấy cổ tay Yên Hoài Tuyết, liền kéo hắn xuống giường.

“Ngươi chớ náo loạn.” Vệ Kiêu cứng khóe miệng, loại thái độ trêu chọc này làm hắn có chút thụ thương, tuy rằng hắn không muốn thừa nhận.

Yên Hoài Tuyết trông Vệ Kiêu thực sự tức giận, đứng vững sửa sang lại y phục, xoa xoa cổ tay bị nắm đỏ.

“Được rồi được rồi, không nháo ngươi nữa, đừng tức giận.” An an phận phận nằm trên mặt đất đắp kín chăn, nhắm mắt lại, không biết là thật hay là giả ngủ.

Vệ Kiêu nằm ở trên giường, nghiêng đầu sang chỗ khác, nương ánh trăng, lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn.

Cái tên này cùng Yên Hoài Tuyết không có nửa điểm tương tự, nhất cử nhất động tất cả đều ở ngoài ý liệu của hắn, chính mình cùng hắn ở chung thật là một chút biện pháp cũng không có.

Thân phận Tứ thiếu Lạc Lâm gia của hắn làm cho người ta đánh không được mắng không xong, mà Yên Hoài Tuyết mất đi ký ức càng chẳng trách được hận chẳng thể, vì vậy tất cả cảm xúc chỉ phải tại dưới đáy lòng mình hắn chậm rãi tích tụ, tìm không thấy một cái lối ra khả thi, ở trong lòng thiên hồi bách chuyển, một vò đay rối quấn bện thành chua xót khổ sở.

Lẽ nào muốn hắn nói với Yên Hoài Tuyết, chúng ta vốn là yêu nhau, ngươi có thể lại yêu ta không? Trước không nói Yên Hoài Tuyết có thể đem hắn cho là người điên hay không, chính hắn cũng nói không ra lời, loại lời nói giống như cầu xin này, chỉ có thể càng làm mình có vẻ đáng thương thêm.

Yên Hoài Tuyết bây giờ chẳng còn là vị Cung chủ cô độc tùy ý làm bậy, không bị trói buộc kia của Triêu Hoàng. Làm Tứ thiếu của Lạc Lâm gia, hắn cần trọng chấn thanh uy Lạc Lâm, hắn cần khôi phục võ công, hắn cần nối dõi tông đường, có một gia đình mỹ mãn, mỗi buổi tối có một nữ tử ôn nhu có thể tiếng nhỏ lời nhẹ với hắn, vì hắn gạt ưu nghỉ ngơi.

Duy độc không cần hắn, kết luận cuối cùng này vẫn là khiến ngực bỗng chốc Vệ Kiêu co rút đau đớn.

Lúc này, hắn không biết, đưa lưng về phía hắn Yên Hoài Tuyết mở to mắt, vẻ mặt không còn cười đùa như khi nãy nữa, đang nghiêm túc suy tư chút gì đó.

Khổ sở mới vừa rồi chợt lóe trên mặt Vệ Kiêu bị hắn nắm được, hắn vì sao khổ sở, bởi vì mình đùa giỡn không can gì? Bởi vì mình mạo phạm với hắn? Hay bởi vì trong đoạn chỗ trống không có ký ức kia, người này thực sự từng sắm một nhân vật rất trọng yếu, lại bị đánh rơi ở ký ức bên kia?

Thực sự là một người nghĩ không ra, xác ngoài lãnh ngạnh, trên thực tế cũng một có chút yếu đuối.

Nhưng hắn không biết, Vệ Kiêu chỉ là khi đối xử với người nào đó thì mới có thể đem tấc đáy lòng yếu ớt bại lộ ra. Cái này không biết có xem là chó ngáp phải ruồi không.

Hai người trằn trọc, đều mãi đến đêm khuya mới đi vào giấc ngủ, ngày thứ hai đều tinh thần không tốt.

Đều ôm tâm tư, Yên Hoài Tuyết thu liễm rất nhiều, một đường đi đều bình an vô sự.

Đến Vong Xuyên thành, mấy người cũng không khỏi cảm thán trong thành to lớn. Vào cửa thành, vẫn là vùng hoang dã trông vô bờ, cưỡi ngựa lộ trình qua một canh giờ, mới có thể dần dần thấy dân cư.

Xưng nơi này là thành chỉ sợ thật đúng là ủy khuất rồi.

Sau khi báo tính danh, không có bị trở ngại nhiều, mấy người liền được mời đến đại sảnh đợi.

Không bao lâu, Vong Xuyên Thành chủ xuất hiện trước mắt mấy người.

Còn hơn năm đó từ biệt Bích Vân Tiêu Thiên, tà tứ quyến cuồng chưa đổi, tăng thêm uy thế. Võ lâm Minh chủ, quả nhiên không giống người thường.

Nhìn quét người tới sau, Trì Trọng Hành nở nụ cười.

“Tố Thương Giáo chủ, đã lâu không gặp.”

Hai người thực sự nói không lên giao tình, huống hồ lần này đến đây, tình thế chưa rõ, Vệ Kiêu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Trì Thành chủ, nghe nói Dịch Hộ pháp Triêu Hoàng cung ở trong Vong Xuyên thành, có thể nhượng tại hạ thấy một lát hay không.”

“Chỉ dựa vào nghe nói, Giáo chủ liền qua loa tới muốn người?”

“Nếu tại hạ tới muốn người, đương nhiên là có vài phần nắm chắc, nghe nói cũng phải nhìn là nghe ai nói.”

“Vậy Giáo chủ là nghe ai nói?”

“Không thể phụng cáo.”

(phụng cáo: trả lời)

Hai người nhìn nhau, không ai nhường ai.

Dự liệu không được chính là, Trì Trọng Hành cư nhiên lui nhường trước.

“Người có thể cho ngươi gặp.”

Vệ Kiêu không nghĩ tới Trì Trọng Hành có thể dễ nói như vậy, trong lòng giật mình.

“Thế nhưng nếu hắn không muốn đi cùng ngươi, mong rằng ngươi đừng miễn cưỡng.” Trì Trọng Hành hướng bên cạnh phân phó: “Sửu Kỵ, Dần Kỵ, mang Thiên nhi lại đây.”

Vệ Kiêu thấy Trì Trọng Hành bộ dáng nắm chắc thắng lợi, lòng thầm sinh nghi, lẽ nào lại có chuyện gì ngoài dự liệu của hắn?

Dịch Thiên Tru bị mang ra thì, Ninh Lạc Đồng đã lên nghênh tiếp.

Vệ Kiêu quan sát hắn, được chỉnh lý rất sạch sẽ, không nhếch nhác như ngày đó thấy ở Triêu Hoàng cung, trong ánh mắt vẫn không có nhiều cảm xúc lắm. Cảm thấy không ổn, vừa định bảo Ninh Lạc Đồng cẩn thận, chợt nghe nàng kinh hô một tiếng.

Cũng may Thanh Sơ tiến lên, chặn Dịch Thiên Tru một kích.

Dịch Thiên Tru nheo lại con mắt, nhếch môi, điên cuồng hướng Thanh Sơ công kích.

Quả nhiên, hắn vẫn không có thần trí, nhưng tại sao khi bị mang ra lại thuận theo như vậy ni.

Trì Trọng Hành ở phía trên cười nhạt: “Xem ra hắn không quá thích các ngươi, Thiên nhi luôn luôn không thích người lạ.”

Người không có thần trí khó ngăn cản nhất, Loạn Vũ giúp Thanh Sơ cản mấy chiêu sau, trong cổ họng Dịch Thiên Tru phát ra gầm nhẹ, trong ánh mắt đều là địch ý.

“Thiên nhi, trở về.”

Dịch Thiên Tru không hề động, nhưng cũng không công kích.

“Thiên nhi, nghe lời, trở về.” Dịch Thiên Tru quay đầu qua, nhìn thấy Trì Trọng Hành vẫy tay, khóa chặt lông mày, không cam lòng gầm nhẹ hai tiếng, vẫn là ngoan ngoãn đi tới.

Loạn Vũ mấy người nhìn trợn mắt há hốc mồm.

Vệ Kiêu cuối cùng cũng biết vì sao Trì Trọng Hành tin tưởng mười phần như thế, lấy thủ đoạn của hắn nếu quả thật dưỡng Dịch Thiên Tru ba năm, như vậy Dịch Thiên Tru hiện tại nghe lời ai đó nói là không thể nghi ngờ.

Dịch Thiên Tru đi tới bên người Trì Trọng Hành, cúi đầu mê mẩn nhìn một hồi, mãi đến khi Trì Trọng Hành ôm hắn ngồi trên đùi mình, hắn lại ngửi ngửi cổ, mới yên tâm bất động.

Trì Trọng Hành vuốt ve tóc của hắn, thấp giọng nói: “Đói bụng sao?”

Dịch Thiên Tru nhắm mắt ôm cổ Trì Trọng Hành, mang theo giọng mũi lẩm bẩm càu nhàu.

Trì Trọng Hành cúi đầu cười, ngón cái không ngừng cọ cằm hắn, Dịch Thiên Tru không có phản kháng, tựa hồ đương nhiên.

Đoạn Tử Phóng không biết rõ nguyên nhân gì, xem không hiểu ra sao. Loạn Vũ liền hướng bị người gõ đầu, quay đầu nhìn về phía nhị vị khác. “Có phải ta nằm mơ không.”

Ninh Lạc Đồng không nói, Thanh Sơ hờ hững nói: “Ra chúng ta cùng nhau nằm mơ ni.”

Chương 49

Ninh Lạc Đồng đem Yên Hoài Tuyết vẫn đứng ở sau người việc không liên quan đến mình kéo đến phía trước.

“Thiên Tru, ngươi không nhận ra hắn à, từ nhỏ đến lớn ngươi và Cung chủ cảm tình tốt nhất, ngươi cũng luôn luôn lôi kéo hắn cùng nhau tỷ thí, ngươi không nhớ rõ?”

Yên Hoài Tuyết nghe không hiểu ra sao, Vệ Kiêu cũng không ngờ tới Ninh Lạc Đồng sẽ dùng cách này thử tỉnh lại thần chí Dịch Thiên Tru.

Dịch Thiên Tru xoay đầu qua, nhìn một chút Yên Hoài Tuyết, nghi hoặc nghiêng đầu, buông xuống đôi tay ở trên cổ Trì Trọng Hành, lại bị Trì Trọng Hành đã trầm xuống mặt ôm chặt eo, lấy tay đem mặt hắn vặn trở về, thay một bộ biểu tình ôn nhu.

“Thiên nhi, tới đằng sau trước đi.”

Dịch Thiên Tru dường như không quá nguyện ý, vẫn nghĩ muốn xoay đầu đi nhìn Yên Hoài Tuyết.

Trì Trọng Hành ánh mắt bất thiện, liếc mắt đám người Vệ Kiêu, dùng một phần kiên nhẫn cuối cùng. “Thiên nhi, nghe lời đến phía sau đi, buổi tối ta sẽ chơi với ngươi.” Nói xong tại khóe môi Dịch Thiên Tru ấn xuống một nụ hôn.

Như bị đầu độc, Dịch Thiên Tru thuận theo nhảy xuống đầu gối Trì Trọng Hành.

Lưỡng kỵ bên cạnh thu được ánh mắt Trì Trọng Hành, liền mang theo Dịch Thiên Tru trở về phòng.

“Chờ một chút, Trì Thành chủ, ngươi chẳng lẽ không muốn thử khôi phục thần trí cho Thiên Tru sao?” Ninh Lạc Đồng ngăn cản lưỡng kỵ.

“Không cần thiết!” Trì Trọng Hành đứng lên, ánh mắt sắc bén. “Các ngươi quản nhiều quá rồi!”

Loạn Vũ cười đến ý vị sâu xa. “Trì Thành chủ, Thiên Tru bây giờ so với người càng giống như là dã thú dựa vào trực giác và bản năng, vì sao ngươi tình nguyện đối mặt một dã thú cũng không muốn cho Thiên Tru khôi phục thần trí ni? Hoặc là, ngươi căn bản không muốn để Thiên Tru khôi phục thần trí.”

“Không biết tốt xấu!” Trì Trọng Hành giận dữ.

Vệ Kiêu thấy tình thế không ổn, trước tiên hộ Yên Hoài Tuyết trước người.

Phía sau Trì Trọng Hành đột nhiên xuất hiện mấy người Hồng Y ngân giáp.

Vong Xuyên Thập Nhị Kỵ, trong đó bát Kỵ đã xuất hiện ở trong phòng.

“Trì Thành chủ, ngươi có hay không cân nhắc ý nghĩ của Thiên Tru, lẽ nào làm người, hắn nguyện ý hồ đồ như thế cả đời!” Vệ Kiêu miệng nói, mọi nơi quan sát lối ra. Yên Hoài Tuyết không biết võ công, mình nhất định phải hộ hắn chu toàn.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_15
Phan_16 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .